Thứ Hai, 8 tháng 7, 2013

Seoul // June 2013

Bắt đầu chuyến đi bằng bất kì lý do gì, dẫu xứng đáng hay không thì tôi cũng đã đến đó. Một đất nước khác, lang thang và có những giây phút sống ở nơi đó.

Và nếu bạn hỏi tôi tại sao, tôi chỉ biết nói rằng giá trị ở mỗi chuyến đi là điều không thể gọi thành tên, đó có thể là trải nghiệm của sự cô đơn, của lạc lõng, của rất nhiều ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ xung quanh, của những sợ hãi, của niềm vui khi đi lạc và tìm được đúng line về khách sạn lúc 12 giờ đêm ở tàu điện ngầm, của những buổi sáng thức dậy, đi dạo trên những con phố, hít thở một thứ không khí khác, uống những loại cà phê và ăn những món ăn xa lạ,...

Tôi không dám chắc có những người bạn kế bên đi cùng suốt 5 ngày thì Seoul trong tôi có còn bí ẩn như tôi đang nhớ về nữa không, nhưng tôi tin rằng, bất kì chuyến đi nào, cũng nên để mình cô đơn trong thành phố đó ít nhất một lần.

Tất nhiên tôi sẽ quay lại, không chỉ Seoul, mà còn nhiều thành phố khác của đất nước này, có thể chẳng vì lý do gì cả, tôi chỉ là nhớ cảm giác uống một ly Machiato mật ong trên sông Hàn lộng gió vào sáng sớm và nhìn một nửa thành phố ngái ngủ trong lãng đãng sương tháng Sáu.

























Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

[May 26, 2013] NukiA studio wedding convention.

6 tháng.

Đó là một khoảng thời gian không dài nhưng với nhiều biến động, nhiều sự học hỏi chúng tôi đã trưởng thành. Duy một điều chưa bao giờ thay đổi, đó là tình cảm mà NukiA studio dành cho những sản phẩm của mình.

Từ những ngày đầu nhận lời mời tham dự wedding fair ở Intercontinental với tư cách là Studio cung cấp dịch vụ chụp ảnh duy nhất của triển lãm, chúng tôi đã biết 3 tuần tiếp theo trước ngày triển lãm sẽ khó mà có thể không ngất đi vì hồi hộp hoặc có thể chúng tôi qua căng thẳng, nhưng điều đó là sự thật, đó là một sự chứng nhận, một sự "bước ra ánh sáng" một cách offical.

Đó là những lần đầu tiên, chúng tôi tưởng như tỉ thứ lắt nhắt trên đời gộp vào cùng một lần. Khi bảng decor được vẽ ra chúng tôi lại một lần nữa tưởng như mình sẽ phải mua hết số bóng của khu chợ Dân Sinh, khi biết được độ dài rộng của gian hàng, một lần nữa chúng tôi đã phải nghĩ đến chuyện nhấc hết số gỗ trong studio đến triễn lãm,... và sau rất nhiều cơn ác mộng không giúp ích được gì nhiều, chúng tôi bắt đầu nhích từng bước một.

Mục đích theo đuổi đầu tiên là gian hàng NukiA phải đúng style nhất, mọi thứ phải đồng bộ và không lạc tông với căn nhà chung ở 99 Phan Kế Bính, chúng tôi không muốn trưng ra một bộ mặt khác, chúng tôi muốn khách hàng có thể nhìn ra NukiA studio ở bất kì đâu.

Mục tiêu theo đuổi đầu tiên là khách hàng sẽ cảm giác muốn nghe từ chúng tôi nhiều hơn, vì thế, chúng tôi không gọi đó là sale, chúng tôi gọi đó là người bắt chuyện. Chúng tôi thích kể về những câu chuyện mà studio đã từng trải qua qua những trang photobook hơn là nói về những giá tiền, những cái này cái kia mà chúng tôi làm được hay không làm được. May mắn là chúng tôi có những người bạn, người cộng sự, những khách hàng tuyệt vời, tất cả đã làm cho những câu chuyện có thật trở nên sống động và thực tế hơn bao giờ hết.

Chúng tôi không thể nhớ hết được những ngày gần đến triễn lãm như thế nào, nhưng chúng tôi nhớ cảm giác đè nặng trong lồng ngực và bỏ quên cái bao tử ở đâu đó trong những bóng đèn, gỗ, giấy, khung hình, brochure, đinh, ốc,... Chúng tôi chỉ biết một điều, phải làm hết sức mình.

Giây phút chiếc xe tải chở mọi thứ chuẩn bị đến Inter, chúng tôi nhìn vào studio gần như... trống trơn, đó là giây phút mà chúng tôi gần như ném thẳng tất cả niềm hy vọng của mình vào 39 Lê Duẩn, cuối cùng thì ngày đó cũng phải đến.

25.05.2013

Với rất nhiều vòng vo, cản trở, bức bối, chúng tôi đã mặc kệ trời trăng đất đai để khiêng hết số đồ như xây được một căn nhà be bé lên được lầu 2 của nơi triển lãm.

Chỉ cần giây đầu tiên khi đặt chân đến nơi, chúng tôi đã bị một luồn gió lạnh thổi qua gáy, đại loại như, "ôi chúng ta thật là nhóc con đang chuẩn bị chơi đồ hàng ở đây", và chấp nhận thôi, chúng tôi quá trẻ so với mọi người ở đó.






Một số nhân sự chạy bên ngoài, một số làm bên trong, một số thì đấu tranh cho tiến độ nhanh hơn.
Trời ở ngoài thì mưa, bên trong thì lạnh, đầu chúng tôi thì nóng.

Rất may là chúng tôi không có ai té xuống vì mệt cho đến 2h sáng. Lúc chúng tôi gần như hoàn thành xong tất cả.

Mọi chuyện đã được hoàn tất ở giây thứ 2 trước khi quả bom mang tên "mệt đến phát điên" của chúng tôi nổ bừng.

Đó là một sự nỗ lực mà tôi tự hào vì tất cả đã cùng nhau vượt qua.

26.05.2013

Chúng tôi chỉ đơn giản kết hợp những gì mà chúng tôi cho là tốt nhất lại với nhau.

Và chúng tôi chỉ muốn dừng lại ở những dòng này.

Đó có lẽ là một trong những ngày tuyệt vời nhất.












Hiếu, Chung Anh, Long, Phong, Đan, Châu, bé Hà, bé Thanh, Pam, a. Bảo Anh, a. Rock, c. Yến, dì Ảnh, a. Sơn - c. Linh, Bảo, Dưa Leo, a. Mến.

Mọi người có thể chưa bao giờ cầm cái búa đóng cái đinh, chưa bao giờ nối dây điện, chưa bao giờ nối bóng đèn, chưa bao giờ cắm hoa, chưa bao giờ sale, chưa bao giờ biết một triển lãm cưới,... nhưng mọi người đã làm được, tất cả đều được hoàn thành một cách hoàn hảo.

Cảm ơn những anh chị khách hàng cũ, những khách hàng mới, bạn bè, gia đình đã ở bên Nu và đến buổi triển lãm.

Nu thật sự cảm kích và biết ơn tất cả.
.
.
.

Saigon, 28.05.2013



Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Hà Nội

Hà nội trong tôi lạ lẫm nhưng thân quen. Tôi đọc về Hà Nội trước đây trong truyện Tô Hoài, đối với tôi Hà nội mang nét đẹp trong trẻo và thơm mùi rơm, mùi của nước mưa thấm vào đất lâu ngày. Hà nội là những cốc chè 5 xu ở những ngõ nhỏ, là những chiếc áo khoác đan len của những bà cụ già nhóm nhém cười mỗi khi có ai đi qua nói một câu chuyện.
Hà nội nhẹ nhàng.

Và.

Hà nội hiện ra trong mắt tôi... cũng gần như vậy. Tôi được bảo bọc bởi những người bạn Hà nội dễ thương và xông xáo, họ bảo tôi thử gọi tính tiền xem, vì cả 2 ngày tôi cũng chả dám mở miệng nói giọng miền Nam ra. Tôi cố gắng hòa nhập, cố gắng ăn uống rất Hà nội, cố gắng hít thở căng lồng ngực Hà nội. Và, tôi cũng thích Hà nội, tôi cũng nhớ Hà nội.

Vậy là được rồi.

Nhưng có lẽ công bằng mà nói, tôi nhớ Hà Nội vì tôi nhớ những người bạn Hà Nội tuyệt vời của mình nhiều hơn.

















See more: